Phần 2:
Có má chồng con và thằng chồng... Bà nói tới đó thì Hương đã
la lớn: - Đuổi anh ta về đi! Bảo anh ta đi đi! Bà Năm, mẹ của Thiện
cũng có mặt ở ngoài, bà vội lên tiếng:
- Có má đây con, thằng Thiện nó
đang bị bệnh mà cũng ráng qua đây, nếu con bệnh nhiều thì để nó đưa đi
khám thầy thuốc. Diệu Hương vùng la lớn: - Mấy người đi hết đi, tôi sợ
mấy người! Bà Phấn thất thần: - Con sao vậy Hương? Bà nhìn sang Thiện
cầu cứu: - Con coi nó bị sao vậy? Thiện nắm lấy tay Diệu Hương, bỗng
anh kêu lên: - Tay em sao vậy? Cảm giác lạnh như băng đang chạy rần
khắp thân thể Thiện, đồng thời anh bị đẩy lùi ra xa đến mấy mét! Hai bà
mẹ đều kêu lên: - Sao vậy? Bà Năm kịp đỡ con mình, nhưng phải buông tay
ra ngay, bởi hơi lạnh từ người Thiện truyền sang khiến bà phải kêu thét
lên: - Con sao vậy Thiện? Thiện đang ngơ ngác nhìn Diệu Hương thì nàng
đã lên tiếng: - Mấy người đi ra khỏi chỗ này ngay! Cả mẹ mình, Hương
cũng xua đuổi: - Bà cũng đi ra luôn! Tôi bảo đi! Nhìn con với vẻ ái
ngại, nhưng bà Phấn cũng đành phải kéo tay bà sui gia ra ngoài. Giọng
bà run run: - Lạy trời lạy Phật, xin cho con tôi bình yên! Rồi bà gần
như năn nỉ Thiện: - Con có cách nào giúp má với! Mẹ sợ quá... Thiện có
một linh tính hơi lạ, anh lẩm bẩm: - Không lẽ... Rồi anh nói riêng với
mẹ: - Má ở dây chờ con một lát. Anh bước vội ra ngoài trước sự ngạc
nhiên của bà Phấn: - Nó đi đâu vậy chị sui? Bà Năm lắc đầu: - Tôi cũng
không biết. Thiện bước thật nhanh về phía trước mặt, con đường hoàn
toàn xa lạ nhưng như được ai đó đưa lối nên anh đi không chút lúng
túng. Lát sau, dừng lại bên một cây to, nhìn xuống có một cái miếu nhỏ
nằm dưới gốc cây, Thiện cúi xuống nhặt lên một chiếc khăn tay của ai
đó, rồi nhanh tay cho vào túi quần và bước thật nhanh trở lại nhà. Bước
vào nhà trước sự ngạc nhiên của hai bà mẹ: - Con đi đâu vậy? Thiện
không đáp, anh đi thẳng vào phòng chỗ Diệu Hương đang nằm. Nhìn thấy cô
nàng nhắm nghiền mắt như đang ngủ, Thiện nhẹ đặt chiếc khăn đó lên mặt
cô, rồi bước lui ra khỏi phòng mà chẳng nói lời nào. Chừng năm phút
sau, bỗng từ trong Diệu Hương bước ra, sắc diện bình thường, tươi tỉnh
như chẳng có gì xảy ra. Bà Phấn kinh ngạc: - Con đây hả, Hương? Cô nàng
cười tươi: - Chứ má tưởng con là ai? Chợt nhìn thấy chiếc khăn tay con
đang cầm, bà Phấn càng ngạc nhiên hơn: - Phải chiếc khăn mà sáng sớm
nay con quát ầm lên nói là phơi rồi bị mất đây không? Diệu Hương đáp
tỉnh táo: - Anh Thiện mới vừa đem về cho con! Bà Năm hỏi con: - Con lấy
nó ở đâu vậy? Thiện đáp: - Nơi người ta cố tình đem giấu. Bà Phấn ngạc
nhiên: - Ai đem giấu? Thiện chưa kịp trả lời (chuyen ma)
thì Diệu Hương đã nói: -
Con cám ơn người đã trả lại cho con vật tưởng đã mất! Rồi cô như chẳng
có chuyện gì xảy ra, quay sang mẹ: - Sao chưa lo đám cưới cho con vậy?
Bà Phấn mừng khôn tả: - Con thật sự không còn... như lúc nãy phải
không? Con làm má sợ quá... Diệu Hương giục: - Ngày mai là rước dâu rồi
sao má còn ở đó nói lung tung gì vậy! Con có sao đâu? Bà Năm kề tai nói
khẽ với bà sui: - Chắc nó bị cái gì ám lúc nãy, giờ thì chắc hết rồi.
Cám ơn bề trên. Bà hỏi khẽ Thiện: - Con làm gì mà nó tỉnh lại vậy?
Thiện lắc đầu: - Con đâu biết. Con chỉ đi lấy vật cô ấy mất đem về... -
Sao con biết nơi chiếc khăn bị giấu? Thiện vẫn lắc đầu: - Con cũng
không biết. Mà thật sự Thiện hoàn toàn không biết, bởi anh hành động
như bị ai đó sai khiến. Mãi đến khi hai người đứng riêng ra ở một góc
sân, Diệu Hương mới nói khẽ với anh: - Anh chậm một chút nữa thì đám
cưới ngày mai coi như bỏ! Giọng nói của Hương nghe hơi lạ, nhưng ngoài
Thiện ra khó ai mà hiểu được... Bà Phấn bàn tiếp với bà sui trai chuyện
đám rước dâu ngày mai: - Như mình tính rồi, ngày mai khi bên chị qua
thì bên này sẽ theo đưa dâu khoảng hai chục người. Nhưng cái khó cho
bên tôi là hiện giờ ông cậu con Diệu Hương, người sẽ giúp đứng ra chủ
hôn, đáng lý đã đến từ hôm qua, mà tới giờ này vẫn chưa thấy đến. Vậy
nếu giờ chót mà cậu ấy vẫn chưa có mặt thì chắc phải nhờ người khác.
Ngặt nỗi con Hương lại không chịu nhờ ai trong dòng họ ở đây cả, nó đòi
phải đúng ông cậu đó thôi. Tôi đang lo... Vừa lúc ấy, từ ngoài cửa bước
vào một người mà vừa trông thấy bà Phấn đã reo lên: - Cậu Tư, chờ cậu
dài cổ ra, sao bây giờ mới qua? Một ông lão mà chẳng riêng bà Phấn ngạc
nhiên, sự xuất hiện của ông đã làm cho Thiện trợn tròn mắt, kinh hoảng:
- Kìa, sao... sao lại là bác? Đó là ông ngoại của Yến Vỹ, người đã chết
khi bị Thiện ngã đè ở Dambri! Chính Thiện đích thân chôn cất cho ông
trước khi về, sao bây giờ lại ở đây và... Anh không nghe ông lão nói,
liền hỏi lại: - Sao bác lại... sống? Ông già ngơ ngác: - Cậu là ai? Mà
sao tôi lại... không sống? Cả hai câu hỏi và đáp đó khiến cho hai bà mẹ
đều ngơ ngác: - Con nói gì vậy Thiện? Con... quen với cậu Tư? Thiện
không đáp câu hỏi của bà mẹ vợ, mà quay sang hỏi ông lão: - Bác thật sự
không nhớ cháu? Chính con đã ở Dambri, đã chôn... Ông lão quay sang bà
Phấn: - Phải thằng này là chồng con Diệu Hương không? Nó nói gì mà tôi
không hiểu? Thiện nghi là ông ta không nhớ, nên cố nói: - Bác là ông
ngoại của Yến Vỹ mà! Chính bác đã... Vừa nói tới đó thì Thiện nghẹn
lại, như có ai chặn họng mình. Anh cố nói tiếp, nhưng càng cố thì có
cảm giác ngạt thở. Trong khi đó thì giọng ông già vẫn thản nhiên: -
Trai tráng bây giờ mới ngần này tuổi (truyen ma)
mà đã lẫn rồi! Tôi có gặp nó bao
giờ đâu và tôi có ở Dambri gì đó đâu mà nó cứ cả quyết... Bà Năm phải
nhắc con: - Chắc là con lầm với ai đó rồi. Thiện từ phút đó như người
mất hồn. Ngồi nói chuyện mà thỉnh thoảng anh cứ liếc nhìn ông lão,
khiến cho Diệu Hương cũng phải nói riêng với anh: - Để ý làm gì chuyện
đó. Chúng ta đi ra sau vẫn đi. Em hái mấy thứ trái cây gửi về cho mấy
đứa cháu bên nhà. Thiện theo cô ra ngoài mà vẫn không hết thắc mắc về
ông lão. Lát sau anh không dừng được, phải nói: - Anh không thể lầm
dược, ông ấy chính là... Lại một lần nữa, cổ họng anh như bị nghẹn lại
và đầu óc Thiện quay cuồng! Anh lại nghe có tiếng khóc văng vẳng bên
tai. Sau buổi sáng rước dâu về nhà, trong lúc cả nhà đang vui vẻ tiệc
tùng thì ông cậu Tư, tức ông lão mà Thiện nhìn lầm là ông ngoại của Yến
Vỹ đã đột ngột biến mất
Hết phần 2...